19 thg 2, 2011

Lãnh Cúc Băng Tâm Chương 5.2

Thật là việc không tưởng tượng nổi, nỗi nhớ xuyên cả trời đất nhớ nhung người phụ nữ 3 lần 7 lượt nhấn mạnh mình không phải là gái trinh, anh gần như chê cười mình bị điên, coi như hậu di chứng sau vết thương súng.

Điềm Hoa chủ động hiến thân anh vui vẻ chấp nhận, ít đi 1 cô gái đối với anh không có gì nghiêm trọng, lúc An Điềm Hoa ngất đi vì vết roi đánh không chịu nổi sự lăng nhược thô bạo của anh, anh phát hiện người anh muốn không phải là cô.

Một khuôn mặt lạnh nhạt thoáng qua trong đầu, anh biết không phải là cô thì không được, cơ thể anh khát khao cô.

Nhân đêm tối, anh không tự chủ chạy đến nơi của cô, nhìn vào ánh đèn không tắt của phòng pháp y, anh như con thiêu thân lao vào đó, bước trên nền đất đại diện cho chính nghĩa, công lí, hắc và bạch gần như không còn rõ ràng nữa.

Cô vẫn xinh đẹp như trong kí ức khiến người ta muốn giấu đi, đôi mắt như ngọc đen sáng lấp lánh như ánh sao , hấp dẫn ánh nhìn của người khác khiến người ta không sao quên được.

Không muốn người khác chỉ muốn cô, như 1 miếng thủy tinh hoàn mỹ chưa được anh cho phép đã tự ý phát sáng, nhiễu loạn hơi thở và suy nghĩ của anh, 1 lòng chỉ nghĩ làm sao để đôi tay này chạm vào cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết kia.

Bây giờ trước mắt anh cô vướng đầy máu, nhưng anh không cảm thấy dơ bẩn, ngược lại cảm thấy trong sự dơ bẩn cô lại có một vẻ đẹp thuần tịnh thoát tục, 1 mình trước gió phơi bày màu sắc của bản thân.

Cô nên cảm thấy sợ, cô là người đầu tiên anh không màng đến còn trinh hay không, càng hạ thấp thân phận đến tìm thể hiện quyết tâm, thời hạn sử dụng của cô chắc sẽ dài hơn những người khác chăng?

“Thù tiên sinh vết thương khỏi rồi sao?” Gián đánh không chết, sức hồi phục kinh người.

Quả nhiên họa hại không dễ chết.

“Thù Lang.”

Cô nhướng mày không tỏ thái độ. “Thù Lang tiên sinh, anh đại giá quang lâm chỗ phòng pháp y nhỏ nhoi này chỉ để xem tôi mổ xác sao?”

“Bỏ chữ tiên sinh, ta cho phép cô gọi thẳng tên ta hoặc tên Lang không.” Anh kéo khẩu trang cô xuống để thấy rõ khuôn mặt.

Ngôn Túy Túy khó chịu trong lòng, vẻ mặt bực bội. “Với thân phận địa vị của anh không lo không có phụ nữ làm ấm giường, sao không di tôn giá lâm chỗ cỏ dại khác.”

“Người ta muốn là cô, cô phải đi với ta.” Đến chân trời góc bể, đến khi anh chán thì thôi.

“Xin lỗi, tôi vẫn còn công việc phải làm.” Cô chỉ vào cái xác nữ khỏa thân trên bàn mổ.

“Ta quan trọng hơn cô ta, cô ta chỉ là xác chết.” Vừa nói xong, 1 làn gió lạnh nổi lên.

“Trong mắt tôi, xác chết quan trọng hơn anh.” Thời gian họ lẩn quẩn trên dương thế chỉ vài ngày ngắn ngủi tới khi phá án.

Ngọn đèn chớp tắt khiến người không tin tà như Thù Lang cảm thấy khác lạ. “Cô không sợ sao?”

“Trời sinh chính khí đâu cần phải sợ, nếu anh chỉ những thứ như hồn phách.” Những xác chết dưới tay cô toàn là không rõ nguyên nhân chết, sao họ có thể tấn công người kêu oan giùm họ được.

“Cô gặp qua rồi sao?” Cái gì mà trời sinh chính khí? Anh chỉ cảm thấy cô đang nói quá, không đáng tin.

Là cô gái vừa vào đây, hình như tên là Vu Uyển Uyển!

“Cô đang nhìn gì?” Nhìn theo tầm mắt cô, chỉ là bức tường trắng.

“Cô ấy không cho anh thấy, anh không thấy được đâu, cô ấy sợ anh.” Bởi thế mới trốn ở góc xa nhất ôm lấy đầu gối mà run.

Ai nói ma đáng sợ, ma còn sợ người hơn.

“Sợ tôi?!” Cô đang nói thứ quái quỷ gì thế? Cô có thể thấy những “thứ” anh không thấy được?

“Hận thù và sát khí trên người anh khiến người cũng sợ, cô ấy đương nhiên không có lý do không sợ.” Cô cúi đầu tiếp tục công việc chưa xong.

Thù Lang không cho phép cô coi thường sự tồn tại của anh, nâng cằm cô lên. “Tại sao cô không sợ ta?”

“Anh muốn tôi sợ sao?” Có lẽ anh nên phối hợp tí, đàn ông không thể chịu nhất là phụ nữ vô vị.

“Không.” Vừa mở miệng, anh kinh ngạc sự dung túng của anh đối với cô, anh không hy vọng cô sợ anh.

Tốt lắm, nếu không cô lại phải đi thỉnh giáo người ta “sợ” là cảm giác gì. “Phiền anh lui 1 bước, tôi không lấy được chỉ khâu.”

“Ngôn Túy Túy, lời ta nói cô nghe không hiểu phải không, ta không muốn cô làm việc.” Chỉ muốn cô nhìn vào anh. Câu này anh nói không ra.

“Không làm việc anh nuôi tôi……” Cô ngừng một lúc lập tức sửa lời. “Ah! Anh xích ra xa chút, đừng để vết máu vướng bẩn người.”

“Ta nuôi cô.” Anh cố ý gần sát vai cô, khiến cô không thể tiến hành nghiệm xác.

Cô sao vậy, nhịp tim bỗng nhiên nhanh hơn. “Cuộc sống của Kim Tơ Tước không hợp với tôi.”

Mùi đàn ông nặng nề khơi dậy cảm quan của cô, cô không háo sắc nhiều năm rồi, cũng không thể vì bề ngoài xuất sắc của anh là làm cô thay đổi lòng dạ chứ, thật quá mức, định lực của cô nổi tiếng vững như bàn đá, núi rung đất động cũng không đưa đi được.

Như tình dục ngủ yên bấy lâu lại vì anh mà thức tỉnh, nói ra thật không thể tưởng tượng, mấy ngày trước anh trêu ghẹo cô còn bình tâm, mãi xem anh đấu tranh có muốn hay không, sao vừa quay mắt đã trời đất biến sắc.

Vì tính xâm lược của anh sao? Hay là hơi thở nam tính tỏa ra từ anh, mê hoặc cô nghĩ theo lối hạ lưu (= =).

"Pháp y 1 tháng bao nhiêu, theo ta thì muốn gì có nấy, nhà đẹp, du thuyền, vàng bạc châu báu bao nhiêu cũng có.” Cô sẽ như phu nhân giàu có hưởng thụ sự phục vụ và nịnh nọt của mọi người.

“So với anh thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thành tựu cảm anh không cho tôi được, tôi trong lĩnh vực chuyên nghiệp của tôi là tuyệt vời nhất, không ai có thể phủ nhận sự kiệt xuất của tôi.” Tiền, hình như cô cũng có không ít.

Quá lâu không xem sổ ghi, di sản của ông ngoại, quỹ giáo dục và quỹ tín thác của ông nội cô vẫn chưa đụng vào, còn 1 đám trưởng bối không ngừng nhét cho cô “lì xì” và khế đất khế nhà, chí ít cũng có 9 con số!

Huống chi tiền lương và thưởng mỗi tháng cao gấp mấy lần người làm công bình thường, cả ngày sống chung với xác chết không có cơ hội xài tiền, vì thế kim tiền đối với cô không có tính mê hoặc cho lắm.

Nhưng anh nguyện bỏ hết tất cả để dụ dỗ cô, nói không chừng cô sẽ không vững lòng, chắc nhận làm người tình ngắn ngày của anh.

“Phụ nữ không cần thành tựu cảm, cô chỉ cần làm ta vui là được.” Trong quan niệm của anh, phụ nữ có thể làm chỉ có 2 việc, ấm giường và sinh con.

Cô đột nhiên cười ra tiếng. “Bản lĩnh của tôi là làm tức chết Thánh nhân, muốn tôi làm anh vui thì thôi hay anh đi tìm con chó Pomeranian, chúng là loại chó xinh đẹp nhất tôi thấy.”

“Cô cho rằng lời ta nói rất đáng cười?” Nộ ý của anh bình phục chỉ bằng một tiếng cười của cô, đây nghĩa là gì?

Anh…….đã yêu cô rồi chăng!

Không thể nào, sao anh lại đi yêu người phụ nữ cứ muốn làm anh tức chết, cái miệng vừa độc vừa ác, còn có thể tỏ thái độ tịnh nhiên, lúc nào cũng cô đang cười nhưng người khác đang khóc, đánh người không dùng đao thương.

Nguyên nhân muốn cô là vì cô đặc biệt, đẹp đúng khẩu vị của anh, chỉ thế thôi, tuyệt đối không có nhân tố nào khác.

Anh không yêu cô, anh chỉ cảm hứng thú với cơ thể cô. Thù Lang không ngừng thuyết phục bản thân không hề yêu cô.

“Không đúng, tôi cảm thấy tư tưởng của anh cần được nghiên cứu, có cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm lí cho anh không, cô ấy đẹp hơn tôi gấp 10 lần.” Chị họ cô.

“Cô đang ám chỉ tôi tinh thần có bệnh, tưởng tôi không nghe thấy sao?” Nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, ngón tay anh xoa lấy đôi môi đỏ say người.

Chết thật, cô hô hấp khó khăn. “Thù tiên sinh, thời gian không còn sớm, anh không cần đi mở rộng địa bàn sao?”

Đêm tối là thiên hạ của cái ác, ma tính xao động.

“Túy Túy, em muốn anh hôn em cứ nói, việc có thể làm trong đêm tối không chỉ là đánh đánh giết giết.” Còn có thể phiên vân phúc vũ.

“Túy…Túy Túy……” Cách xưng hô đáng sợ làm sao, từ nhỏ không ai gọi qua tên cô, người nhà thường kêu cả tên lẫn họ. “Anh gọi Ngôn Túy Túy hay Ngôn pháp y cũng được, đừng gọi tên.”

Anh như bắt được điểm yếu của cô cười tà ác. “Túy Túy, chúng ta không cần phải xa lạ.”

Rợn cả người, sau gáy Ngôn Túy Túy lông dựng đứng cả lên, trong lòng khó chịu tự lộ điểm yếu, bê trứng gà đỏ đi mời người ta uống rượu đầy tháng, lỗ lớn rồi.

“Túy Túy, em lạnh sao? Để anh sưởi ấm cho em.” Thù Lang không cho phép cô cự tuyệt ôm cô từ phía sau.

Muốn khóc quá! “Thù tiên sinh, đừng dạy hư con nít, Uyển Uyển đỏ mặt rồi.” Còn cô thì đánh rơi dụng cụ giải phẫu đắt tiền.

Sức lực của nam nữ chứa đựng nỗi bất công của ông trời, cùng là 1 cấu tạo, nhưng người thua đại bộ phận là nữ, thắng thua phân bằng vũ lực.

Với kinh nghiệm học võ bao năm phán định, cho dù có thể đánh hòa với anh cũng không thể chiếm thượng phong, cô lỗ ở chỗ chỉ học kéo dài trận đánh, bình thường dạy học quan tâm đến khống chế địch chứ không phải giết người, chỉ điểm này thôi cô đã không thắng được anh đã quen chiến đấu nhẫn độc.

Anh nhẫn tâm là để bảo mạng, cầu sinh tồn, không như cô chỉ là không cự tuyệt được sức ép từ người quen mới kiêm dạy vài tiết học, dạy học sinh đại học cách học để làm, giành thời cơ tốt nhất để chế phục phạm nhân.

Lý luận nhiều, thực chiến không nhiều, muốn thật sự chiến đấu là sẽ không chiếm được bất cứ thượng phong nào.

“Ai là Uyển Uyển?” Xem cô nhìn chằm chằm vào phòng đông lạnh gần tủ đựng đồ vật.

Tay trái đẩy ra, cô thuận lợi chạy đến phía bên kia của bàn mổ. “Cô bé nằm trên này.”

“Qua đây, đừng dùng năng lực quỷ quái loạn thần cản trở ta đoạt lấy cô.” Anh vẫn chưa có kinh nghiệm làm tình trước mặt xác chết, không ngại lấy cô ta là tiên lệ.

“Anh vốn thích miễn cưỡng phụ nữ theo lệnh anh sao? Mặc kệ đối phương có cam tâm tình nguyện hay không.” Ngôn Túy Túy trầm xuống dùng ngữ khí lãnh đạm của xác chết nói.

“Em là người đầu tiên.” Ngày xưa không cần anh nói, giơ tay lên cũng đã có phụ nữ dính tới.

“Sao lại là tôi?” Cô xinh như hoa như trăng, nhưng không ít phụ nữ đẹp hơn cô.

Thù Lang cũng tự hỏi 1 câu: Sao lại là cô ấy. “Vì cô là Ngôn Túy Túy.”

“Thù tiên sinh, anh chắc không phải đã khờ dại mà yêu tôi rồi chứ?” Cúc hoa say người, thế gian ít gặp.

Người bình thường sẽ không tự động chấp nhận cái danh khờ dại, ai yêu phải tà ma nữ khó nắm bắt là một nỗi bất hạnh.

“Em tự nói xem? Túy Túy.” Anh như thật như giả lướt qua xác chết kéo cô vào lòng, miệng cười lạnh đáng ghét.

“Tôi……” Cô đang muốn nói qua loa cho qua, nào ngờ tiếng bụng réo lên thật xấu hổ.

“Em đói à?” Vẻ mặt cô ấy thật đáng yêu.

Có thể phủ nhận sao? Chứng cứ xác thực. “Tôi đói rồi, Thiệu đại kiểm sát quan 8 phần là đã chết dọc đường.”

“Em đang nói tới cái bao thức ăn sắp hôi đó hả?” Cô thản nhiên thật dễ thương, khiến người ta muốn hôn.

“Thức ăn?!” Ngôn Túy Túy mở to mắt nhìn, bên máy tính quả nhiên có hộp giấy in lấy tên Nhà Hàng gì đó, nhặt 1 miếng vi cá muốn bỏ vào miệng.

Không phải cô không ăn cá, chỉ là chê cá nhiều xương nhiều gai, Thiệu Chi Ung hiểu rõ bản tính quái dị của cô, lúc cô luôn mồm nói không ăn cá, anh cố tình mua vi cá ít gai cho cô.

Nhưng cô quá chuyên tâm không phát hiện anh đến rồi đi, thức ăn vốn nóng hổi đã nguội ngắt, mất đi mùi cá tươi.

“Đợi đã, không được ăn.” Thù Lang một tay đánh rớt miếng thịt cá sắp tới miệng cô, đem toàn bộ thức ăn bỏ vào thùng rác.

Ah…bữa tối của cô……bây giờ gọi điện bảo cô em họ Tống đi mua chắc chưa trễ, mới 11 giờ thôi mà. “Thù tiên sinh, lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh thánh đâm đó.”

“Việc xấu anh làm nhiều rồi, không sợ trời đánh.” Thánh cũng không dám đâm anh.

“Đừng kéo, công việc của tôi vẫn chưa xong.” Gặp phải thổ phỉ có nên lên tiếng cầu cứu hay không?

Chỉ sợ người mất mặt là cô thôi.

“Anh dẫn em đi ăn.” Nàng này thật không biết chăm sóc bản thân, từ nay về sau sẽ do anh đốc thúc.

Ngôn Túy Túy cầm dao chỉ vào anh. “Uyển Uyển cần tôi.”

Cô làm việc chưa bao giờ đầu hổ đuôi rắn, có đầu có đuôi hoàn thành công việc kiểm nghiệm trong tay.

“Vậy sao?” Người chết không có tri giác.

Anh thô lỗ kéo tủ băng trong phòng đông lạnh ra, 1 chân đẩy cái bàn mổ, trong lúc cô đang ngẩn người, đem xác chết đổ vào tủ băng, sau đó dùng sức đóng cửa lại.

“Đi được rồi chứ!”

------------------------------------------------------End chap 5------------------------------------------------------ 

Đi hết nửa chặng đường rồi nha các nàng :))
Tụi ta sẽ cố gắng post xong trước khi thi :)
Và hãy comment  ủng hộ cho ta và YY nhìu hơn nhé, đừng làm silent reader, bọn ta sẽ có động lực post truyện nhanh hơn.

16 nhận xét:

  1. thanks các nàng nhá

    Trả lờiXóa
  2. thanks cac nang nhiu!!!

    Trả lờiXóa
  3. cang doc cang hap dan. The sau co canh gi thu vi ko? Mong cho

    Trả lờiXóa
  4. khiếp qá! chị ý làm việc vs xác chết mà cứ như k ý, em đọc lúc này là 1h sáng lạnh hết cả người, bên ngoài mèo hoang lại kêu rất kinh khủng nữa :(

    Trả lờiXóa
  5. Hok thay co em nu chinh nao nhu Tuy Tuy het', bai' phuc !!!

    Trả lờiXóa
  6. thanks,truyện này rất thú vị

    Trả lờiXóa
  7. @ ss Tử nguyệt Ảnh: :)) cũng gần như thế mà ss, lúc ấy là 1h sáng, đọc chương này lạnh hết cra người ss ạ, chị Túy Túy độ lạnh cũng là âm độ í ss, làm việc bên đống xác chết ấy cả ngày mờ...hix hix, vẫn còn chưa hết hứng thú á :) anh Thù lang cũng không kém phần long trọng, đêm hôm mò đến hù chết người mất :)) ss ơi cố lên nha ss, em ủng hộ ss edit bộ này ạ :)

    Trả lờiXóa
  8. các nàng cố gắng nhé
    thanhks

    Trả lờiXóa
  9. hic hic truyen hay we'! nhanh co chap moi nhe! ^^

    Trả lờiXóa
  10. hay quá
    mà các nàng ơi
    sao mãi chả có cảnh h gì nhỉ?????
    thông cảm
    mình là dê xồm

    Trả lờiXóa
  11. hi hi thank cac ban nhieu nha

    Trả lờiXóa