Thái độ khinh bỉ phụ nữ của anh có lẽ đã có từ lâu, chắc là cứ chu du trong vòng tay con gái riết nên bị những cô gái nịnh bợ nuông chiều quen.
Ưng Bang không phải là nơi tốt, giới hạn nhiều, tự có phương châm xử sự, coi pháp luật không ra gì, dẫm đạp Tư pháp xuống đất, ngang nhiên khinh thường nhân viên chấp pháp, lấy tiêu chuẩn của bản thân làm tiêu chuẩn.
Nếu là cổ đại thì có lẽ là danh môn chính phái hành hiệp trượng nghĩa, tiếc rằng họ bây giờ trong thế kỉ 21 là đối tượng khiến cảnh sát đau đầu, đứng ngồi không yên phân vân bắt hay không bắt, sức mạnh của bóng tối như ngọn lửa lớn trong đám cỏ dại, lực tái sinh không giảm mà ngược lại còn tăng, tro sót lại thì biến thành nguồn dinh dưỡng sinh sống.
Phân tích các bang phái thời nay, Ưng Bang có thể là không đục lắm, ít ra thì không buôn lậu ma túy và bán người nhập cư bất hợp pháp, cũng không cường chế thu phí bảo vệ, ngược lại thương gia chủ động tặng tiền, mời xin họ “tuần tra” nhiều hơn.
Hiện tượng đáng cười, lưu manh duy trì trị an, cảnh sát tham ô, dựa vào thời thế câu kết với phần tử xấu, rốt cuộc ai mới là công lý?
Có nên tố cáo không? Cô đang phân vân chưa quyết.
“Ê! Em gái, em gái thân yêu, hoàn hồn đê, hoàn hồn đê.” 3 hồn 7 vía mau về chỗ.
Một cây bút mua may trước mặt cô, Ngôn Túy Túy nhìn nhìn gã “đàn anh” con nít. “Kiểm sát quan có hứng thật, án trong tay phá hết rồi hả?”
“Ngoài vụ của Ưng Bang, anh đang đợi giải đáp của em.” Thiệu Chi Ung đang dò tin từ miệng cô.
“Anh đang ám chỉ điều gì, sợ em hại anh không thể thăng quan?” Cầm lấy xương cốt làm đối chiếu, máy tính đưa ra thông tin đã chứng thực phán đoán của cô.
Xương nữ, khoảng 25 tuổi, chết gần 1 năm, nguyên nhân chết là đỉnh đầu phía sau bị vật cứng đập vào, vết móp rộng khoảng 6 công phân, có vết tích bị thiêu đốt qua, xác nhận là mưu sát.
“Nửa tháng trước em mất tích mấy ngày, để lại bao nhiêu vụ án không lo, anh rất khó nói với cấp trên.” Mà 4 cái xác dường như đều có liên quan đến Ưng Bang.
“Hội chứng chán công việc, em tự cho bản thân nghỉ phép, ẩn cư núi sâu không được sao?” Cô là người thêm một chuyện không bắng bớt một chuyện, cứ coi như không có gì xảy ra.
“Em gái, em làm anh rất khó làm người, lệnh cựu muốn anh nói rõ với ông ấy kìa.” Cậu của cô ấy chính là cấp trên của anh, được xưng là pháp quan.
Ngôn Túy Túy lấy 10 đồng từ con heo của mình (kiểu như heo đất =.=). “Băng nhựa 1 cuộn 10 đồng, anh bảo ông ấy xài tằng tiện thôi, đừng phung phí quá.”
Khóc cười không được áh! “Ngôn pháp y, em muốn nói đùa với anh thì cũng tìm cái nào không lạnh chứ, em thật muốn anh ngửi mùi đế giày của pháp quan đại nhân àh.”
“Dù sao thì có 1 thì sẽ có 2, đừng đến phiền em là tốt nhất.” Khóe mắt có vết nứt, người chết lúc còn sống đã từng chịu ngược đãi.
“Chúng ta đứng trên cùng 1 đường dây, chí ít cũng cho anh chút manh mối.” Lửa lớn của hắc đạo đã hại đến bá tánh vô tội.
Cô đem những bản báo cáo vốn nên xét nghiệm nhưng chưa xét nghiệm đẩy qua cho anh. “Tự đi điều tra, em bận lắm.”
Thật quá khoa trương.
Cô ở trong Ưng Bang 9 ngày, những xác chết cần xét nghiệm gấp nguyên nhân chết lại cứ nằm im trong tủ băng không ai xử lý, mãi đến khi cô đi làm, mới do cô tiếp tục xét nghiệm, gia quyến của người chết đều thuận theo quyết định của bên cảnh sát.
Vừa mới về đã có công việc làm không hết, những tư liệu và báo cáo không ai làm chất đống thành núi, sinh viên trợ lí Trương Tố Thanh thì về trường sửa điểm, phòng làm việc loạn hết cả lên.
Xác chết, xác chết, xác chết khám không hết, pháp y không phải là Thiên Thủ Quan Âm, nhìn vào đống bừa bộn trước mắt, không mời 1 trợ thủ không được, phần chi tiêu đó cô sẽ xin với cấp trên.
“Em không phải đã dính vào căn bệnh của người thường chứ! Nghe nói bang chủ của Ưng Bang nhìn rất đẹp trai.” Thuộc dạng nhìn được.
Ngoại hình của anh ta……hình như không có ấn tượng. “Chai làm sạch bên trái, cám ơn, tiện thể lấy luôn chai Lugol’s Solution.”
“Tiểu thư, đừng có tỏ vẻ không có gì như thế, giới Tư pháp cần em.” Thiệu Chi Ung không còn biết nói gì hơn, hai tay cầm lấy 2 chai thuốc cô chỉ định.
Chỉ thiếu có chút xíu, anh có thể bằng những tội danh đã phạm hiện hành mà bắt vài nhân vật quan trọng trong Ưng Bang, tiếc là trong lúc anh đang điều binh hiển tướng, cô lại tự trở về vị trí của mình, uổng công anh tốn biết bao công sức điều tra hành tung của cô.
Tòa nhà cô ở không cần nói cũng biết là đàn ông dừng bước, tuy có vài vị nam nhân có quyền ra vào, nhưng anh cũng chỉ có thể nhìn cửa than thở, tốn một món tiền nhờ Liên Liên xem thử cô có nhà không.
Vừa phát hiện cô không ở nhà, anh đã huy động lực lượng lớn cảnh sát tìm kiếm, căn cứ vào lời nói của nhân viên quản lí bãi xe, đêm đó……không, là hôm đó đã 12h đêm mà cô vẫn chưa lấy xe, còn có vài người khả nghi lẩn quẩn quanh đó.
Tất cả dấu vết đều chỉ đến Ưng Bang, một ngày trước khi cô mất tích chính là lúc vài thủ hạ của Ưng Bang xảy ra đọ súng với kẻ khác, chết 7 người, anh đã khóa chặt mục tiêu vào kẻ trọng thương.
Với bối cảnh của người đó tuyệt không thể đi bệnh viện cầu cứu, 8 phần là trước cửa bệnh viện nhầm nàng pháp y này với bác sĩ trong bệnh viện mà đem đi, anh khẳng định phán đoán của mình không sai, vậy là ai đó không hòa nhập khiến anh không moi móc được chút gì.
Nuốt hận thôi! Nếu cô về trễ nửa ngày thì tốt biết mấy, một hơi phá luôn liên hoàn án.
“Thiệu Kiểm sát quan, anh giẫm phải cái ống dẻo của tôi rồi.” Cô có tư duy của chính cô, mặc kệ giới Tư pháp có thiếu pháp y hay không.
Không thấy cô bận tối mắt tối mũi sao, từ sáng đến tối tiến hành oanh tạc vô nhân đạo khiến cô mệt mỏi rã rời, anh thật là nhàn tới khiến người ta ghen tức.
Thiệu Chi Ung cúi đầu nhìn rồi lập tức tránh ra. “Em àh, chí ra cũng phải tiết lộ chút chút, là ai bị thương vậy.”
“Cầm lấy, xếp theo độ dài ngắn, Trần Kiếm sát quan đang đợi bản đối chiếu xương cốt hoàn chỉnh.” Trọng lượng xương đầu hơi nhẹ, mức độ phong hóa khá nghiêm trọng.
“Trần Tâm Nghi sao lại tìm đến em, Pháp viện thứ 2 không có pháp y sao? Chỉ thích phá phách.” Anh oán trách lấy tờ báo bê lấy túi xương người.
“Nếu không phải ai đó cứ thích rêu rao sư muội của mình là đao hạ vô oan án, em đâu cần cực khổ như vậy.” Danh tiếng của cô toàn nhờ anh PR.
Thiệu Chi Ung cười không tự nhiên 1 tay dựa lên máy tính của cô. “Đều giúp đỡ lẫn nhau cả mà! Cùng nhau xây dựng xã hội hạnh phúc an hòa.”
“Quảng cáo tuyên truyền của Bộ Xã Hội, trước khi anh định điều chức thì nhớ lên tiếng, em sẽ mua tràng pháo bông vể tiễn anh đi.” Chúc mừng khổ hải đã đi xa.
“Em có thể đem chút lương tâm ra đường không? Anh cầu xin em cả nửa ngày trời, vậy mà vẫn không động lòng.” Đời người trắc trở.
“Ở nhà không có hàng, anh đi tiệm tạp hóa hỏi thử, có khi có bán thùng hay bán bình đấy.” Xương chậu hoàn chỉnh, chỉ thiếu 1 xương cụt.
Đâu rồi? Là nhân viên điều tra bỏ sót hay bị chó hoang mang đi, hay là sát thủ biến thái cố ý đem đi?
Uhm! Cần phải thâm cứu, đợi chút gọi điện hỏi thăm đội cảnh sát phụ trách vụ này, , xem thử hài cốt họ phát hiện có phải là cả túi hoàn chỉnh hay là phân tán khắp nơi, hiện trường vứt xác không thể bỏ qua, trong đó ẩn giấu manh mối phá án.
Sắp 4 giờ rồi, Tâm Nghi chắc 5 giờ đến lấy, cô phải làm nhanh chóng để kịp bàn giao , hôm nay lại phải tăng ca rồi.
“Ngôn Túy Túy, em có bản lĩnh làm tức chết thánh nhân, một đống xương người em cũng chơi vui vẻ đến vậy .” Làm người quả không đáng, không đáng tiền bằng một khúc xương.
“Tiên sinh, đống xương khô này đại diện cho một vụ án oan, lòng hính nghĩa của Kiểm sát quan bị mai một trong cảnh xa xỉ phồn hoa rồi sao?” Ánh mắt Ngôn Túy Túy tập trung vào nhát dao trên xương ngực.
Hung khí sắc nhọn nhỏ dài chắc là dao, loại dao chặt cá, hoặc là cây giá Thập Tự, vì hốc xương không có bị có da thịt nát vướng vào, nên không thể phán đoán hình dạng vết thương, chỉ có thể ước lượng phương hướng bị đâm và hướng cầm dao.
“Làm ơn, những lời này đừng nói bừa, em muốn hại anh bị cấp trên mời đi uống trà hả?” Anh là người đàn ông tốt biết giữ thân, gần 30 mà chỉ hẹn hò qua có 5 lần.
“Vậy thì phiền anh tốt bụng mà giữ yên lặng cho em, cửa ở phía bên phải cứ tự nhiên, không tiễn.” Ngước cũng không ngước mặt lên, cô cầm lấy kính phóng đại nghiên cứu vết dao.
Thiệu Chi Ung cái mặt như phân (shit ý =.=)hình như sắp khóc, sao anh lại bị chê tới mức này? “Không thể thương lượng sao?”
“Có! Đợi em rảnh rồi đặt hẹn, em sẽ để trống 1 cái giường giải phẫu cho anh nằm tới thiên trường địa cửu.” Sau đó mua 1 bộ dụng cụ với phục vụ cho anh.
Người phụ nữ ác độc. “Miễn đi, để lại cho em tự xài, anh phải đi ăn 1 bữa no nê để bù đắp vết thương mà em tặng anh.”
“Đóng bao một phần đem về đây, em muốn ăn nóng đừng để nguội.” Giơ tay lên, cô mở miệng “gọi món”.
“Phụ nữ như em thật quá đáng! Anh nhìn giống người đưa thức ăn àh?” Đường đường nhân tài lại trở thành bồi bàn.
Vô lý, sao anh lại phải nghe cô sai tới sai lui, anh là sư huynh mà, cũng là cấp trên của cô, đâu cần phải nghe lời cô, nhưng…….chết tiệt anh lại suy nghĩ nên mua gì cho cô.
Cô rõ ràng ăn đứt anh vì anh đang cầu xin cô nên không thể cự tuyệt, vì thế đương nhiên anh phải làm trâu làm ngựa làm nô tài, làm tới chết vẫn phải tiếp tục!
“Bỏ hai chữ ‘phụ nữ’, em kị, thưa sư huynh.” Ngôn Túy Túy hiếm lắm bố thí 1 ánh nhìn.
Anh quái dị nhìn một cái, vừa muốn đi nhưng dừng bước. “Em không ổn đấy! Thù Lang của Ưng Bang sử dụng chiêu độc ác gì với em sao?”
Theo căn cứ chắc chắn, Thù Lang vô cùng khinh bỉ phụ nữ, coi phụ nữ là sinh vật hạ đẳng.
“Anh chưa nếm qua mùi lợi hại của dao mổ của em sao?” Vẻ mặt cô cực vô tư, trời sụp xuống cũng không quan tâm.
“Đồng nghiệp bao nhiêu năm, lần đầu tiên em gọi anh 1 tiếng sư huynh!” Thật quái dị, khiến người ta không yên từ đáy lòng.
Kinh nhiều hơn ngạc.
“Đừng mừng quá, em không ăn cá, cám ơn.” Cô hôn gió một cách qua loa cho có, không nói gì thêm.
“Em……” Thôi, hứng thú của cô đối với xác chết vĩnh viễn nhiều hơn đối với người sống……trừ phi anh chết cho cô xem.
Thiệu Chi Ung tiêu điều bước ra không quên đóng cửa giùm cô, dặn dò cảnh vệ trông chừng phòng pháp y, giới Tư Pháp không thể tổn thất nhân tài ưu tú, không thể để người khác tùy tiện “trộm” đi.
Nhìn vào trời xanh không mây thở 1 hơi, anh bước lớn dưới ánh mặt trời, chuẩn bị về phòng chỉnh lý tư liệu ngày mai ra tòa.
Và cô gái ở lại một mình cần mẫn làm việc trong phòng pháp y đương nhiên lỗ tai thanh tịnh hơn nhiều rồi, khiến cô có thể yên tĩnh đối mặt với nhúm lông tóc kia, từng cọng từng cọng để dưới kính hiển vi, cô phát hiện có 2 cọng tóc đặc biệt thô đen.
Ngâm trong OXYUI 3% và nitrate 3% loại đi màu sắc sau đó cắt nhỏ kiểm tra, cô phán định là lông trên nam thể, có thể là do hung thủ để lại chưa kịp phân hóa……
5 giờ hơn, Trần Tâm Nghi đến lấy bản báo cáo giám định hoàn chỉnh, cô không kịp nghỉ ngơi tiếp tục cái xác nữ 17 tuổi, chết thảm khiến cô lắc đầu, than tiếc hung thủ quá ác độc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn đêm buông xuống mặt đất, bóng tối xâm nhập vào phòng pháp y.
Bật sáng đèn, cô quên cả đói mà đeo lấy găng tay nhựa, cầm lấy dụng cụ giải phẫu, quyết định cắt từ đầu, chỗ bị thương rõ ràng nhất, giơ dao lên cô cắt vào da đầu……
Không biết qua bao lâu, tiếng báo giờ từ máy tình truyền đến, Ngôn Túy Túy hai tay nhuốm đầy máu tập trung tinh thần, qua khẩu trang lên tiếng hỏi.
“Anh lên Đảo Rùa mua bữa tối đó àh? Thiệu tiên sinh.”
“Ai là Thiệu tiên sinh?”
Giọng nam trầm gần bên tai, lòng cô lắng xuống ngước đầu lên nhìn gã đàn ông âm hồn bất tán.
“Sao anh vẫn chưa chết vậy! Thù tiên sinh.” Cô có dự cảm, đêm nay sẽ là đêm không bình tịnh.
“Ai là Thiệu tiên sinh?” Câu hỏi lần nữa của Thù Lang mang đầy dục vọng chiếm hữu của đàn ông.
“Thiệu đại kiểm sát quan Chi Ung tiên sinh, anh ta hứa sẽ đưa bữa tối đến cho tôi.” Nói không giữ lời.
“Hắn là gã đàn ông của cô?” Thiệu Chi Ung, anh nhớ kĩ rồi.
Ngôn Túy Túy tức cười khâu lấy ngực của thi thể. “Trinh tiết của tôi mất từ rất lâu rồi, anh không cần tìm gã hung thủ đó.”
“Hắn đang theo đuổi cô?”
“Đúng, theo rất sát.”
“Hắn dám đụng phụ nữ của ta?!” Đáng chết.
“Tôi không phải là của anh, anh ta theo đuổi là bản báo cáo của xét nghiệm của tôi, còn nữa……tôi không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con gái của anh.” Cô tự nguyện nhường hiền.
An tiểu muội có âm mưu mãnh liệt, anh có thể nhận lấy người ta cho khỏe, một người chịu đánh một người nguyện chịu đòn, chấy và bọ đều cùng 1 nhà cả, quan niệm đạo đức lại giống nhau—cũng là vô đạo đức.
Thù Lang trầm lạnh nhìn cô, một hồi mới đưa tay quẹt đi vết máu dính trên khóe mắt cô. “Mặc kệ cô có còn trinh không, ta muốn cô.”
Anh nhớ cô.
tem
Trả lờiXóasao lại cắt đúng đoạn này hả các nang???
hồi hộp ....hồi hộp
Ta lấy cái phong bì,cái trường của ta mất dạy quá,ta chịu hết nổi rồi,nên đành mò lên đây lại để giài stress.
Trả lờiXóacác nàng cho ta hỏi
Trả lờiXóalịch post truyện là thế nào vậy hả các nàng?
chẳng là ta thấy mấy bữa trước là cách 1 ngày có 1 chương mà lần này lại là 4 ngày
hihi
cũng tại ta thích truyện này quá mà
Hờ hờ nàng thông cảm là lịch post truyện ko cố định đâu vì năm nay tụi ta học 12 mà trường thì tuần nào cũng có kt tập trung để bắt học phụ đạo hết =.= Tụi ta cũng phải tập trung học để khỏi rớt zô lớp phụ đạo her her :))
Trả lờiXóa@bachhopquynh: tỷ có phải là quynhly nguyen tren fb ko :D ?
thanks nang
Trả lờiXóaQuynhly Nguyen trên FB là ta đó mấy mụi :D Hoan ngenh mấy mụi add ta nghe. Mà sao mụi bik ta vậy ?
Trả lờiXóamong chờ
Trả lờiXóa... mong chờ
đợi truyện của các nàng
cố lên nha các ss :lol: em chờ đoạn gay cấn a~~
Trả lờiXóa@tyler: Mụi lướt qua hoidautim thấy tỷ post truyện của tụi mụi trên đó :))
Trả lờiXóa2 nàng có chơi fb ha? cho ta xin cái link đi.
Trả lờiXóaUh ! Ta giới thịu cho mọi người cùng đọc cho dzui :D Ta thik share link cho cộng đồng chung dzui lắm, mụi hok phiền ta chứ :D
Trả lờiXóacác nàng ơi
Trả lờiXóacho ta hỏi
trước khi thi tốt nghiệp, các nàng có thể post hết truyện này không???
thks em
Trả lờiXóathanks u very much!!!
Trả lờiXóa