20 thg 7, 2011

Tường Vi chi ái chương 5.1


“Anh không bao giờ cười sao?”

Nghi hoặc của Kelly cũng chính là nghi hoặc của tất cả các fans, câu này cô nén trong lòng rất lâu rồi, mỗi lần lới tới cửa miệng đều bị nuốt vào trong, lần nào cũng bị khuôn mặt trung tính không vướng bụi trần kia làm cho quên hết.

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa dám tin lắm đàn ông có thể đẹp thoát tục như thế, cứ nhìn vào là quên luôn Trái Đất quay hướng nào, rất tự nhiên bước lên bám víu lấy cơ thể người ta.

Mềm quá trắng quá! Lỗ chân lông nhỏ tới mắt thường không thấy được, phải dùng kính lúp đề tìm, anh ấy dùng sữa bò để dưỡng da hay sao?

Rờ một chút chắc không phải là phạm tội? Cô thừa nhận mình có tư tưởng tà ác.

Đều là lỗi của anh trai, nói cái quỷ gì Băng Hòa là con gái, hại cô tối nằm mơ thấy cảnh tượng kì lạ, trong mơ Băng Hỏa khoác lên bộ lễ phục màu hoa tường vi đi vào lễ đường, dưới chứng kiến của thần kết thành phu thê với người anh trai đang cười một cách ngu ngốc ngờ nghệch của mình.

Lúc đó Băng Hỏa rất đẹp rất đẹp a! Kết quả là cô cảm động tới khóc luôn, sáng dậy gối ướt hết 1 bên.

Cô buồn bã tìm Ed tâm sự chuyện này, nào ngời hắn ta lại nói đó chỉ là nước miếng, hy vọng cô nửa đêm đừng mơ quá nhiều mộng xuân (chắc ai cũng hiểu rồi *đỏ mặt*), thai phụ phải giữ tâm thân thuần tịnh, mới không dạy hư đứa bé trong bụng.

Cái gì mà Pyrenees, không an ủi ác mộng của cô sẽ không thành thật thì thôi, còn tát nước lạnh vào cô, thật là đồ siêu cấp xấu xa, cố ý chọc phá cô.

Cô phải sa thải hắn, cho hắn đi canh giữ vườn nho, ngày nào cũng phải dùng tay bắt sâu đến mồ hôi ướt hết áo, mỗi ngày đạp 500 cân nho cho mệt chết, để xem hắn còn dám nói cô mơ bậy nữa không.

Băng Hỏa là đàn ông, còn là của cô nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Kelly đã vui đến không đóng miệng được, cười ha hả một cách khờ khạo, cảm thấy cả thế giới mình là người hạnh phúc nhất.

Băng Hỏa đang ở kế bên cô, cách cô không đầy nửa cánh tay, các fans khác sẽ ngưỡng mộ cô đến chết.

“Còn cô đang cười cái gì, kem thật sự ngon đến thế sao?” Chưa thấy qua người nào khờ đến ngây thơ như thế.

Kelly cười nhiệt tình. “Băng Hỏa, anh không bao giờ cười sao?”

“Tại sao phải cười?” Phùng Thính Vũ không hiểu cười vì cái gì.

Có vui hay không, hỷ nộ ái lạc tự mình biết là được, hà tất phải biểu hiện ra làm phiền người khác, không ai có thể gánh vác niềm vui hay đau thương của người khác, vì thế cười là dư hơi, khóc cũng như thế.

“Tại sao không cười? Trên đời có bao nhiêu chuyện tốt đẹp, phải biết cảm ơn Chúa.” Như là việc cô gặp được Băng Hỏa.

Là việc tốt đẹp nhất trong đời cô.

“Những lời này không giống 1 người nhảy lầu sẽ nói ra, phản phúc vô thường.” Cô dùng khẩu khí điềm nhiên chê cười.

“A! Chuyện đó à!” Kelly xấu hổ một cách đáng yêu.

“Người ta là quá kích động không cẩn thận rơi xuống mà!”

“Làm mẹ trách nhiệm rất lớn, đừng đem cơ thể mình ra làm trò đùa.” Cơ thể người mẹ quan trọng hơn bất cứ cái gì.

“Băng Hỏa, anh quan tâm em quá! Em thích anh lắm.” Vừa nói, cô vô cùng “không cẩn thận” lao lên phía trước.

Phùng Thính Vũ không tránh không né tạm thời cho mượn cánh tay. “Đừng đến quá gần, tôi sợ nóng.”

Trong mắt người qua đường, họ như một đôi tình nhân âu yếm, người con trai tuấn mỹ âm nhu và thiếu nữ nhiệt tình hoạt bát, cảnh chỉ có ở Tây Ban Nha.

Đương nhiên, cũng dẫn đến nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, đa số tập trung trên người “chàng trai” phương Đông, thậm chí có nam đồng chí (gay) đang có ý xấu.

“Hì hì…….” Kelly cười rất tươi. “Lạ quá! Nhiệt độ cơ thể anh rất bình thường, tại sao lại sợ nóng?”

“Thiên tính.” Nhiệt độ cơ thể người khác sẽ tạo cho cô cảm giác bất an.

Kelly khó hiểu lén rờ làn da mềm mại của “anh”. “Làm gì có ai bẩm sinh như thế, em nghe nói thời tiết ở Đài Loan rất nóng ẩm.”

“Chắc thế!” Cô không để ý.

“Anh nói lạ quá! Anh không ra khỏi cửa bao giờ à?” Lại không biết khí hậu nơi mình sinh sống, thật quái quá mức.

“Trừ phi cần thiết!” Như lúc cô em gái làm công đang làm nô dịch ở tầng 2, 3, 4,(*)  không có thời gian phục vụ cho cô.

“Anh thật sự không ra khỏi nhà?” Nghe ra có chút khủng bố, cả ngày ngồi ở nhà có gì vui.

Bị nhốt trong trường Giáo Hội suốt 10 năm cô sắp buồn chết mất, cô không thể tưởng tượng có người cam nguyện ngồi ở nhà không làm gì cả.

Có cần thiết phải kinh ngạc thế không? “Bên cạnh rất nhiều người, ồn quá.”

“Ồ! Ghét con người là một trong những tính cách lạ của anh. Vậy anh có ghét em không?” Cô nũng nịu hỏi.

“Không thích.” Phùng Thính Vũ Nói thẳng.

“Anh……anh ghét em?!” Kelly như chịu cú sốc lớn đỏ cả mắt, không thể tin Băng Hỏa của cô không thích cô.

“Thích và ghét là hai trạng thái khác nhau, quá bám dính tôi không thích.” Không phải chỉ nói mình cô.

Đối với cô mà nói, thích và ghét chỉ là một phản ứng, quan trọng là ứng xử giữa người với người, vốn độc lai độc vãng cô không chịu nổi gò bó, cô không muốn chịu trói buộc bởi bất cứ ai.

Trên trường đua, nhưng sợi dây buộc này đủ để chết người, cô phải hoàn thành trận đua của mình một cách thoải mái, kẻ địch lớn nhất của con người chính là bản thân.

Chiến thắng bản thân, vượt qua bản thân, còn người sẽ không còn lo sợ, khoảng khắc đèn tối đi, các đối thù bên cạnh sẽ như vô hình, cái cô khiêu chiến là sự truy đuổi tốc độ cực hạn của bản thân, chứ không phải để tranh đoạt quán quân.

Không để tâm trạng bị xao động mới giữ được trạng thái tốt nhất, ngồi vào xe kị nhất là phân tâm, mấy năm nay cô đã khống chế các biểu hiện của mình trong băng, chỉ để dốc toàn lực, không ngừng phá vỡ kỷ lục của chính mình.

Không phải không thích Kelly, cũng không phải ghét cô ấy, đối với cô mà nói Kelly là một người làm bạn được, nếu cô ta ngừng viêc khóc bên vai cô, khóc đến có vẻ giả tạo.

“Mặc kệ, em mặc kệ! Anh không được ghét em, anh nhất định phải thích em, còn phải là rất thích rất thích nữa.” Phải nhõng nhẽo đến khi Băng Hỏa thích cô mới thôi.

“Thai phụ đều thất thường như vậy sao?” Nghe nói Thường Lộng Hoan ở lầu 3 có thai, nhưng vẫn thế, thần kinh không bình thường suốt ngày vọng tưởng mình sắp bị hại.

Hoàn toàn không thay đổi.

Kelly nghe thế lo lắng nắm chặt tay cô. “Có phải anh không thích em có thai hay không?”

“Đó là do cô chọn, tôi không có quyền làm chủ.” Cô không xen vào đời sống của người khác.

“Em bỏ nó đi rồi anh có thích em hơn không?” Cô hỏi thật tội nghiệp , hận viên ngọc trong bụng cản trở thần tượng cô thích cô.

“Không.” Thích hay không không phải nói là được.

“Hả?” Chắc cô không làm sai rồi chứ?

Đứa trẻ quả thật không phải là của Băng hỏa, nhưng cô quá yêu ‘anh’ rồi, thà để ‘anh’ làm cha của baby, cũng không muốn cái gã phong lưu kia đến nhận con, bạn tình của hắn nhiều hơn sao trên trời.

“Tiên sinh, tôi mời anh uống ly coffee được không?”

Một chàng trai thể hình da rám nắng cười tươi để lộ hàm răng trắng, nhìn không chớp mắt vào “chàng trai” phương Đông, qua ánh mắt không khó nhận ra hắn đang có ý gì.

“Không cần, tôi không uống coffee.” Phùng Thính Vũ vỗ nhẹ lên tay Kelly đề cô đừng manh động, ra ngoài thì không nên tạo quan hệ xấu với người khác.

Mỗi người đều có xu hướng giới tính của riêng mình, cần phải tôn trọng.

“Anh là người Nhật hay người Trung Hoa, tôi mời anh uống trà thì sao?” Một chàng trai thật đẹp. Trong lòng gã đang nghĩ đến cảnh dục vọng dâng trào hoan ái trên giường. (=.=)

“Cám ơn, tôi vừa uống rồi.” Phùng Thính Vũ không nhìn mà trả lời, chuẩn bị rời khỏi.

“Đợi đã, tôi tên Jason, là khách quen của quán PUB “Hot Dance” bên kia đường, hay là ta ngồi xuống uống vài ly?” Gã không buông tay bước kế bên mời mọc.

“Hot Dance” là quán pub đồng tính nổi tiếng ở đây! Mỗi ngày nam nữ tụ tập nơi đây nhiều không đếm xuể.

“Quốc gia của tôi cấm uống rượu.” Cô nói không ngập ngừng, như đã luyện tập nhiều lần.

Jason tiếp tục đi theo hai người tới giữa đường. “Vậy ăn một bữa cơm cũng được chứ? Coi như làm bạn.”

“Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Sự lãnh đạm của Phùng Thính Vũ càng làm gã có hứng thú hơn, cứ theo đuôi phía sau rủ rê.

“Cùng đi dạo cũng không tệ, tôi có vinh hạnh được làm hướng đạo của anh không?” Gã không bỏ qua cơ hội đưa tay định chạm vào cô.

Kelly chịu hết nổi rồi, dùng tay hất cái tay sói đầy vi khuẩn của hắn đi, mặt mày hung dữ đứng trước mắt thần tượng, như một con Tibetan Mastiff (chó Tây Tạng, thân hình cao lớn khỏe mạnh, có khả năng bảo vệ cao và rất trung thành với chủ) được huấn luyện kỹ đang nhe nanh về phía kẻ thù.

“Đồ Gay chết tiệt, ngươi cút xa ra cho ta, anh ấy là của ta.” Đàn ông thúi cũng dám giành Băng Hỏa với cô.

“Tình yêu không biên giới, không phân biệt giới tính, bất cứ ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.” Jason dùng mắt dụ dỗ.

Kelly thấy vậy thân mật ôm lấy tay Phùng Thính Vũ, “Rất xin lỗi, anh ấy có vợ rồi, chúng tôi đang trên đường đến phụ sản khoa kiểm tra.”

“Thế sao?” Jason hơi thất vọng “Ồ” một tiếng, dùng mắt hỏi người ‘đàn ông’ khiến gã dao động.

“Cô ấy có thai rồi.” Cũng đâu phải là nói láo, Kelly quả thật có thai mà, chỉ là không liên quan đến cô thôi.

Ồ! Lòng gã than tiếc, nở nụ cười đưa ra danh thiếp. “Hãy gọi khi có thời gian, tôi đợi điện thoại của anh.”

“Anh……” Kelly muốn xông lên giựt lấy danh thiếp rồi xé nát nó.

Phùng Thính Vũ trước một bước đón lấy. “Gặp gỡ cũng là có duyên, tôi sẽ không quên anh.”

Jason cười bước đi.

“Anh làm bạn với hắn làm chi, hắn là Gay.” Kelly không vui muốn đoạt lấy mảnh giấy nhỏ trên tay ‘anh’.

“Tôi tôn trọng sinh mạng, dù là Gay thì vẫn có cuộc đời của họ, chúng ta có thể chọn cách không xen vào.” Yêu vốn không có sai hay đúng, tùy cách xử lý của mỗi người.

“Em không thích hắn có mưu đồ với anh, nhìn thấy ghét.” Biết trước thì đã không ra ngoài rồi.

Lại là vấn đề đối lập giữa thích và ghét. “Cô đối với tôi không có mưu đồ sao?”

“Hả? Cái này……” Bị nhìn thấu rồi.

Cô đúng là có một chút chút ý đồ xấu! Nhân lúc anh trai mời Băng Hỏa ăn trưa mà chen chân vào, sau đó phá hoại niềm vui dùng bữa của hai người, không cho họ có không gian ở riêng.

Chính là nửa tiếng trước, cô nhân lúc đi toilet đã gọi điện thoại, lợi dụng người bạn kéo cha của cậu ấy tới nói chuyện với anh trai, khiến anh ấy không ra khỏi quán ăn được.

Tiếp theo đương nhiên là thế giới hai người của cô và Băng Hỏa, như một đôi tình nhân đi dạo khắp nơi, thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.

Nếu không có những ong bướm cứ ve vãn, hình ảnh hạnh phúc của cô cũng không bị phá vỡ, hình ảnh hai người đang yêu tay trong tay bên nhau.

“Dành quá nhiều thời gian trên người tôi cũng vô dụng thôi, cô nên để tâm đến cha của đứa nhỏ.” Tiếp thu lắng nghe hay không là do cô.

“Mặc kệ hắn, không chung tình lại ngu ngốc, nói không chừng bây giờ đang hoan ái với người đẹp nào đó trên giường.” Kelly tức giận nói, nghe nặng mùi chua.

“Cô có cảm tình với anh ta, chỉ là cô không thừa nhận.” Chiến tranh giữa nam và nữ bên nào chịu thua trước thì sẽ thiệt thòi.

Kelly nghe thế đỏ mặt. “Ai bảo thế, em yêu nhất là Băng Hỏa, cái gã đó đến xách dép cho anh cũng không có tư cách.”

“Tôi cho phép cô sùng bái tôi như thần tượng, nhưng đừng tẩu hỏa nhập ma dẫn đến bỏ qua tiếng nói trong lòng.” Hạnh phúc là do chính mình tạo ra.

“Tiếng nói trong lòng?” Cô khó hiểu đặt tay lên tim.

Nhắc đến tên oan gia đó thật khiến cô vừa yêu vừa hận, nếu có con dao trong tay nhất định phải đâm hắn một nhát.

Từ sau đêm đó hoàn toàn không nghe được tin gì về hắn nữa, nhưng biến mất trong không khí, còn cô vì Băng Hỏa dọn đến ở chung nhà mà quá hưng phấn, nên quên luôn sự tồn tại của hắn.

Chắc là cả hai đã quá quen, quen đến không còn cảm giác?

---------------------------------o0o------------------------------------
(*)Đọc lại chú thích ở chương 1
Cái bà Thường Lộng Hoan này điên lắm luôn á, bị thần kinh =]]

3 nhận xét: