21 thg 6, 2011

Tường Vi chi ái chương 2.1


Chương 2

Hắn là con gái?!

Thật là dở khóc dở cười, bị nhầm lẫn giới tính không phải là lần đầu tiên, nhưng chuyện quá mức như thế lại là lần đầu, khiến cô bất giác tự hỏi mình có phải là đàn ông hay không.

Có thể nào cô vốn tự nghĩ mình là phụ nữ, nhưng thật ra giới tính thật sự là đàn ông, nếu không sao lại có người đến ép cô thừa nhận những việc như thế.

Nhìn vào “người bái phỏng” trước mặt khí độ phi phàm, mắt không coi ai ra gì, Phùng Thính Vũ có một cảm giác sai lệch về không gian, sắp bị gán một tội danh không có, chỉ vì cường quyền bá thế ép tội.

“Cậu là Băng Hỏa?!” Trên vẻ mặt người đàn ông cuồng ngạo khinh mạn xuất hiện sự kinh ngạc khó tin.

“Nếu các hạ đang chỉ đến Băng Hỏa trong giới đua xe, tôi nghĩ anh tìm đúng người rồi.” Có cần kinh ngạc tới thế không, cằm sắp chạm đất rồi kìa.

“Cậu là đàn ông?!” Lời vừa buột ra khỏi miệng, Narsa hận mình không thể cắn lưỡi, hắn đương nhiên là đàn ông, chỉ là quá…quá…tuấn mỹ vượt ra sự tưởng tượng của anh, khuôn mặt âm nhu như thiên sứ không giới tính.

“Tiên sinh, tôi không có lý do cho anh kiểm nghiệm, huống chi tôi không cho rằng anh tìm đúng người chịu trách nhiệm.” Phùng Thính Vũ không bao giờ chủ động thanh minh mình là phụ nữ.

Đây là ngày đầu cô bay tới Tây Ban Nha, hành lý, trang bị vẫn chưa được đưa tới, vừa định ra ngoài dùng bữa, tiện thể giúp ả Hòa Phong lười nhác chụp hình, ai ngờ vừa mở cửa, xuất hiện bức tường thịt cản đường, ngón tay giơ cao dừng trước mũi của cô.

Không biết ai kinh ngạc hơn, chí ít biểu hiện của cô là một màn lạnh nhạt, người không hiểu cô không thể nhìn ra cô đang ngạc nhiên.

Không ai thích họa trời giáng, nhất là trong tình trạng cô không thể làm ra việc đó, nghe xong chỉ cảm thấy tức cười, khiến cô nghi ngờ ai đang có bệnh?

Cô nhớ Tây Ban Nha là một dân tộc nhiệt tình, điệu nhảy Flamenco khắp thế giới đều biết, cô định gửi về cho ả viết sách tham khảo, mắc công ả cứ viết những thứ kì lạ làm bại hoại phong khí.

“Ừm, ta có thể đi vào chứ? Đứng trước cửa khó nói chuyện.” Narsa chưa được đồng ý đã tự tiện bước vào.

Phùng Thính Vũ mỉa mai làm động tác “mời vào”. “Đừng khách khí, cứ coi đây là nhà.”

“Không ai coi nhà hàng là nhà……” Anh đột nhiên hiểu ra đó là cô đang mỉa mai tác phong tự cao của anh. “Narsa Osner.”

Vì không ấn tượng gì nên thần sắc cô không hề biến đổi. “Tôi nên rắc muối trừ tà hay rải cánh hoa hồng nghênh tiếp?”

“Cậu không biết ta?!” Anh cảm thấy giận, tại đất Tây Ban Nha lại có người không biết anh.

“Rất xin lỗi, tôi chỉ là khách qua đường, cho dù Brad Pitt có đứng trước mặt cũng không quen biết.” Nghe khẩu khí của anh có vẻ là nhân vật lớn.

Nhưng, không liên quan tới cô.

“Đừng lấy ta so sánh với gã đóng phim thấp hèn bán đứng sắc đẹp, cậu đang sỉ nhục quý tộc Tây Ban Nha.” Mặt anh hiện rõ khoái sắc.

Thấp hèn? Anh sẽ bị con số hàng vạn fans girl đánh chết cho coi. “Tôi tưởng thời đại này quý tộc mất giá rồi.”

“Ngươi có ý gì? Dám coi thường thể chế hiện hành?” Phẫn nộ dừng trước khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh.

Narsa cảm thấy tim đập nhanh lạ thường, nhìn anh cứ như đang nhìn một vật điêu khắc phương Đông hoàn mỹ, ngũ quan rõ nét không mang sự cứng cỏi của đàn ông, cũng thiếu đi đường nét nhu hòa của phụ nữ, sự kết hợp uyển chuyển giữa nam và nữ trên một khuôn mặt, khiến người ta phải điêu đứng trước vẻ đẹp của nó.

Bây giờ anh mới hiểu tại sao Kelly lại mê luyến Băng Hỏa, không ai có thể thoát được khí chất lãnh ngạo, đi đứng ưu nhã như con báo hoang châu Mỹ, cặp lông mày sắc nét như kiếm mang trên đó tự tin thần bí.

Từ trước đến giờ, anh cứ tưởng Băng Hỏa là gã người Mỹ phóng lãng tóc vàng mắt xanh, hôm nay gặp mặt mới biết sai một cách quá đáng, sự trầm ổn và ngoại hình của hắn đều giống người cổ bước ra từ trong tranh, đồng thời sở hữu soái khí hiếm gặp của người phương Đông cùng khí tiết quý tộc của đàn ông châu Âu.

 Hắn cho người ta cảm giác cao ngạo, xa cách, như phong hiệu trên đường đua, một ngọn lửa lạnh băng, mạnh mẽ buốt giá, cự tuyệt người khác bước vào thế giới của mình.

Có một khắc, anh vô cùng muốn tìm hiểu hắn, hoàn cảnh nào lại tạo nên một con người như thế.

“Anh đến để thảo luận thể chế của nước mình à? Xin cho phép tôi ngủ một giấc, đợi anh diễn thuyết xong mới báo cho tôi dậy vỗ tay nhé.” Phùng Thính Vũ bỏ lơ vẻ tức giận của anh, nhét vào tay anh chiếc máy thu âm dạng mic.

Tiếp xúc ngón tay, tim anh đột nhiên run lên. “Cậu thật láo xược.”

“Còn được, sự cuồng ngông của các hạ khiến tôi phục hơn, cứ như là Thái Bảo (*) cái thế trong sách sống lại, viện lý do không theo đạo Chúa mà giết người bừa bãi.”

“Cậu chỉ trích ta vô pháp vô thiên?” Trong con mắt xanh thẳm chứa đựng thần sắc  phức tạp đến cả anh cũng không phân biệt được.

“Ít ra tôi không cảm giác được sự thân thiện và nhiệt tình của nhân dân quý quốc, nếu ai cũng bá đạo như anh, thiếu văn hóa tới mức xông vào chỗ ở của người khác.” Cô không rảnh ứng phó với việc kiếm chuyện vô lý như thế.

Mặt Narsa có gì đó không tự tại. “Ta đã nói trước rồi, cậu  nên chịu trách nhiệm với em gái ta.”

Bây giờ nghĩ lại, anh quả là có chút nông nổi, chưa điều tra hắn có thật đặc biệt như Kelly đã nói không, mà lại áp dụng suy nghĩ của mình gán tội cho hắn, cho rằng hắn là tiểu tử ham danh.

“Ồ! Anh nói người khiến cô ấy mang thai là tôi, rất thú vị.” Con mắt lãnh nhiên của cô có ý trêu chọc.

“Ta tin Kelly sẽ không lấy chuyện như thế ra đùa, cậu dám phủ nhận?” Anh nghi ngờ hắn là người bỉ ổi.

Hắn không giống người chơi đùa con gái, vì không cần thiết phải thế.

Với khuôn mặt khiến phụ nữ điên cuồng kia mà nói, không mấy người có thể kháng cự được sự hấp dẫn, như thiêu thân lao vào lửa chỉ cầu xin hắn một ánh nhìn thương hại.

Phùng Thính Vũ rất muốn cười, nhưng lại cười không ra. “Xem ra các hạ không mấy hiểu em gái của mình.”

“Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm?” Tim anh có hai giọng nói giằng co, một là khó chịu và một là hưng phấn vì hắn không thừa nhận.

Không biết tại sao, anh không cách nào chấp nhận được cảnh tượng hắn và người khác khỏa thân ôm nhau, nó cứ như một ngọn lửa thiêu cháy đôi mắt anh.

“Nghe qua đối chiếu DNA rồi phải không? Tôi không ngại nếu anh lấy 10cc máu của tôi đi xét nghiệm.” Nếu mà phù hợp thiệt thì đúng là có ma.

Trừ phi Kelly quan hệ với người thuẩn chủng phương Đông, mà người đó lại là huyết thân mất liên lạc cách đây 500  năm trước của cô.

“Cậu nói Kelly nói dối?!” Không phải không có khả năng, nhưng anh không thể để danh tiếng của cô và gia tộc Osner vướng bận. Cô gái Digan nhiệt tình trẻ trung khiến người ta động lòng, anh nhớ tới bộ phim coi trong quán rượu.

“Có nói dối hay không anh cần hỏi tôi sao? Trong lòng mỗi người đều có cây thước, phiền anh biết điều đo lại một chút.” Thần sắc cô rõ là đang khó chịu.

Anh là nghèo là cao quý không can hệ gì đến cô, cô đến Tây Ban Nha là vì công việc, chứ không phải đến để chịu cảnh bị người khác ức hiếp, người phương Đông cũng có lòng tự tôn của người phương Đông.

Huống chi cô thật sự là vừa đói vừa mệt, không lý gì phải chấp nhận cách ép cung gần như là định tội của anh, phụ nữ khiến phụ nữ mang thai là kì tích, cơ bản là không thể xảy ra.

“Cậu dám thề với thượng đế là chưa từng chạm vào Kelly?” Narsa ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cô.

“Thượng đế ở cách tôi quá xa, huống chi tôi chưa hề chạm vào cô ta.” Cô là giáo đồ của Phật trong lòng đương nhiên không có Thượng đế.

“Cậu……” Phẫn nộ khó nói đè nén trong lòng anh.

Phùng Thính Vũ lãnh đạm chớp chớp những cọng lông mi dài của mình. “Cô ta té, tôi dìu cô ta, đó phạm vào điều luật nào của Tây Ban Nha?”

Sự mỉa mai lạnh lùng của cô khiến trong lòng Narsa lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, cảm thấy như bị người ta chơi khăm, như bị cô tát một cái rõ đau trên mặt, cảm giác tự biết.

“Tôi không thích bị người khác chất vấn kiểu tội phạm, mặc kệ anh là ai.” Giẫm chân, Phùng Thính Vũ ánh mắt lãnh liệt ngồi xuống ghế bành, động tác soái khí phi thường.

Nói thật, cử chỉ của cô khiến người khác không thể nghi ngờ cô là phụ nữ, thậm chí là cô gái trưởng thành 24 tuổi.

“Có lẽ cậu không biết sức ảnh hưởng của ta ở Tây Ban Nha, ta sẽ khiến cậu không cách nào tham dự cuộc đua.” Narsa phẫn nộ vì bị khinh thường.

Không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của anh, một gã chơi xe như hắn đã quá tự cao.

Phùng Thính Vũ đột nhiên vươn người tới gần anh, hai người gần tới nỗi khoảng cách không đầy 30 cm. “Tin không, nhân khí của tôi đủ khiến Tây Ban Nha rơi vào kì khủng hoảng đen tối nhất trong lịch sử.”

“Cậu?!” Khẩu khí của anh tràn đầy sự mỉa mai.

Chỉ là, nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá không chút hơi ấm kia, cơ thể anh lại nóng hơn dục vọng chiếm hữu, muốn thử tìm hơi ấm trong đôi mắt kia.

Lần đầu tiên, anh chịu thua vì mất đi khả năng tự khống chế, cứ như con quái thú trong cơ thể đang tỉnh dậy, kìm chế không được muốn lao vào người trước mặt.

“Đừng coi thường sức mạnh của quần chúng, có lẽ anh có khả năng hô mưa gọi gió ở Tây Ban Nha, nhưng người ủng hộ tôi phổ biến khắp toàn cầu, bao gồm Tổng lý nước Pháp và Nữ hoàng Anh.” Đây là một trong những nguyên do của sự tự tin trong cô.

Không chấp nhận uy hiếp, không kiêu căng tự trọng, cô chỉ là cô, không khuất phục bất cứ ai.

Trong căn phòng của khách sạn 5 sao, hai người nhìn vào mắt nhau, cho người khác sự liên tưởng hơi ái muội, một người cường thế, một người thanh lãnh, giao chiến bằng ý chí.

Chính ở phút Narsa gần như không thể kìm chế muốn lao lên hôn lấy Phùng Thính Vũ, tiếng chuông điện thoại cứu mạng kịp thời vang lên.

Cùng lúc, điện thoại của anh cũng vang lên tiếng nhạc.

“Alô! Ta là Osner.”

“Alô! Tôi là Băng Hỏa.”

Mỗi người ai nấy cầm lấy điện thoại nói chuyện, và lại cùng một giây la lên, cái gì.

“Nhảy lầu?! Não của nó chứa cái gì vậy? Đang mang thai mà dám nhảy từ lầu 2 xuống, nó không muốn sống nữa à?”

“Các người làm cái quái gì thế, tại sao lúc thợ tu sửa chưa đến mà dám đụng vào xe đua của tôi, nếu có chuyện gì các người đền nổi không?”

“Tìm bác sĩ đến xem cái chân bị trặc của nó, canh chừng đừng để nó nông nổi nữa, nếu không ông chờ nghỉ hưu đi.”

“Tìm người phụ trách đơn vị tổ chức đến cho tôi, nhất định phải chắc chắn chiếc xe không sao, nếu không tôi sẽ khiến các ông phá sản.”

“Kelly lại muốn gì……Nó muốn gặp Băng Hỏa?” Narsa liếc qua thân hình lãnh nhiên đang nói điện thoại.

Ngay lúc ấy, Phùng Thính Vũ nghe thấy tên mình cũng ngước đầu lên nhìn một cái.

Hai ánh nhìn chạm nhau chưa kịp tạo ra lửa đã bị chuyển đi, nhanh chóng kết thúc cuộc nói, trở về với khoảng yên lặng vốn có, lúc này, Narsa đã quyết định.

“Cậu theo tôi về gặp Kelly một lần.”

“Không, tôi phải đi xem chiếc xe của tôi trước.” Đây là cô kiên trì, xe không thể có chuyện gì được.

“Xe quan trọng hơn mạng người sao?” Anh tức giận sự ngoan cố của “hắn”, ngữ khí khó chịu sắp bùng nổ.

“Đối với tôi, chiếc xe quý hơn sinh mạng của em gái anh nhiều.” Sự ái mộ của thiếu nữ không thuộc phạm vi quản hạch của cô.

Khuôn mặt Narsa trở nên nghiêm lệ, “Một tay đua coi thường mạng sống có tư cách đến trường đua sao?”

“Tôi tôn trọng sinh mạng, nhất là sinh mạng của tôi.” Tính năng tốt xấu của xe liên hệ chặt chẽ với sự an nguy của cô trên đường đua.

“Ý gì?” Anh chỉ nghe thấy sự ích kỷ máu lạnh, không màng đến nhân mạng chỉ biết tư lợi.

“Vì tôi không muốn mất mạng trên đường đua.” Chuẩn bị xong, cô bước thằng ra cửa.

“Ơ?!” Anh đã hiểu ý nghĩa thực của xe đối với “hắn”. “Phải gấp như thế sao?”

------------------------------------------------------------------------------------
(*) Thái Bảo: 1 chức quan lớn thời xưa.
Vì Narsa Osner là quý tộc Tây Ban Nha nên để cách xưng hô là ta-cậu nhé các nàng. Phùng Thính Vũ quá mức tuấn mỹ, hay nói là tomboy quá nên anh Narsa chưa biết Phùng Thính Vũ là con gái.

1 nhận xét:

  1. mạng nhà tỷ vô ko được fb, hôm trước có gửi cho muội bộ khuynh quốc ko biết muội nhận chưa? mail của tỷ là leeryan2510@yahoo.com ,có gì gửi lại cho tỷ đi tỷ gửi lại cho muội, nếu được add nick chat đi.

    Trả lờiXóa