3 thg 2, 2011

Quả năm mới nha........Lãnh Cúc Băng Tâm Chương 2.2

Đau, là cảm giác đầu tiên của Thù Lang.

Cứ như là vừa đi một vòng từ Liệt Hỏa Điện của địa ngục trở về, toàn thân vừa đau vừa nóng như bị lửa thiêu, khiến anh khao khát một dòng suối có thể dập tắt được ngọn lửa, giảm bớt nỗi đau.

Đi trong bóng tối rất lâu, trong mơ ảo anh nghe thấy một giọng nữ rất không khách khí chỉ trích anh sao không chết đi, khiến anh có cảm giác muốn kéo cô ta lại mắng một trận, sau đó ném xuống biển cho cá mập.

Nhưng giọng nói đến nhanh mất cũng nhanh, không bao giờ kéo dài dai dẳng như đang khiêu gợi, ảnh hưởng đến tâm trạng anh, phụ nữ không nên tự phụ trước mặt anh, bởi sinh mạng họ nhỏ như kiến có thể chấm dứt chỉ bằng hai ngón tay.

Đổ vỡ.

Cô ta lại đến la ó nữa rồi, trách anh sống quá thọ không bố thí chút công việc cho ông chủ tiệm quan tài, sống không sống, chết không chết liên lụy người khác.

Gan to lắm, dám kêu lão đại của Ưng Bang Cuồng Ưng đi chết, cô ta thật sự chán sống không biết địa ngục có mấy tầng, không bắt cô ta xuống dưới xem xem đúng là đi ngược lại với tính cách của chim ưng, phụ nữ chỉ có thể trở thành thức ăn của đàn ông, không xứng mở miệng nói chuyện.

Là tiếng mở cửa, không có sự đồng ý của anh mà dám tự ý rời khỏi, cô ta quá to gan cuồng ngông rồi, anh ta phải trừng trị cô ta, bản tính của phụ nữ là phải phục tùng, cô ta đừng mong có ý nghĩ riêng.

Ánh sáng chói lòa lọt vào đôi mắt đang từ từ mở ra, anh ta cường ép bản thân thích ứng với ánh sáng quá đột ngột của mặt trời, nhìn thấy trần nhà màu xanh đậm chứng tỏ anh đang nằm trên giường, trên bức màn đang phất phơ nhuộm màu vàng nhạt của nắng.

“A! Đáng chết.”

Vừa định ngồi dậy, trước ngực bỗng truyền đến anh nỗi đau kịch liệt, sau đó những bộ phận khác của cơ thể cũng đau đớn theo.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng bị phản bội trước khi trúng đạn, một ả đàn bà liên thông với một gã trong bang bán đứng anh, giấu anh sự thật dẫn anh vào bẫy, trong trắng như ả mà lại có trái tim độc ác, anh ta đã quá xem thường ả.

Phụ nữ đối với anh chỉ như những chiếc áo để thay, anh vốn không dành quá nhiều tâm trí ở họ, thời hạn sử dụng không quá 3 năm.

Nhưng anh đã vì ả phá lệ……

“Yo, chúc mừng anh từ quỷ môn quan khải hoàn trở về, không ngờ anh chết đi sống lại câu đầu tiên lại là đáng chết, xem ra không nên cứu anh.” Xem vẻ thảm hại của anh ta, đáng ra nên chụp hình cất giữ.

“Là ngươi cứu ta?” Cái gã đáng ghét, kẻ anh không muốn nợ nhất là gã này.

Gã này nhất định sẽ nhớ kĩ điều này tám mười năm, chết cũng không thôi bắt anh nhớ kĩ trong lòng, không được quên.

Chàng trai tuấn tú phong độ thấy khuôn mặt tối tăm của anh liển cười ha hả. “Rất tiếc đó không phải là tôi, y thuật của tôi quá kém cỏi.”

Bởi vì anh chàng là bác sĩ nội khoa, mục chuyên môn là trị viêm ruột hay viêm da, không giúp được anh.

“Ta đã nghĩ là chết chắc rồi.” Thở phào nhẹ nhõm, mặt hiện vẻ kiêu ngạo âm u lạnh lùng.

“Tôi cũng cho là anh không cứu sống nổi, còn định đích thân đến trước mộ anh thỉnh tội.” Đêm canh ba đi đâu tìm bác sĩ, những bác sĩ ngoại khoa có tiếng thường không nhận case khó chữa vào buổi tối.

Tình hình đêm đó khá nguy cấp, từ dưới hồ vớt lên anh đã không còn hơi thở, anh ta cần lập tức dùng hô hấp nhân tạo, hy sinh 5 phút quý giá để hồi phục nhịp tim.

Người bình thường trúng đạn sẽ lập tức đưa đi bệnh viện, mà thân phận anh ta quá đặc biệt không thể kinh động cảnh sát, đành phải đưa anh ta về Tổng Bộ của Ưng Bang rồi tiếp tục nghĩ cách kéo dài thời gian với Tử Thần.

Thạch Khiết may mắn, đi khắp nơi mò mẫm lại mò được bác sĩ “ngoại khoa” cao cấp, kĩ thuật tinh tế đã níu lại sinh mạng sắp đứt, tuy rằng sở trường của cô thuộc lĩnh vực khác.

Nhưng cứu sống được là được rồi, mặc kệ cô ta là khoa ngoại, khoa thịt, khoa thần kinh, dao mổ cắt đều là thịt người thôi, chỉ khác ở “độ cứng”.

“Phùng Thạch Vũ, ngươi đang cười ta không chết được àh?” Đợi anh chết rồi mới đến thăm hỏi thì quá muộn.

“Huynh đệ, làm người nên khoan dung tí, đêm đó tôi đã vì anh gõ khắp cửa các bác sĩ lớn, chỉ là nhân duyên không tốt, không mời được người nào dám dùng dao với anh.” Ai cũng sợ chết.

Y đức là gì chứ, từ chuyện nhỏ cũng thấy được, không ít người mang tiếng có lương tâm lại đi tham lam “tiền đen”, tới khi có chuyện, đào, lí không cùng chủng loại, mỗi người một ngả, tuyệt đối không muốn dính vào hắc đạo.

Đến người thầy của anh ta cũng nói: Già rồi, không cầm nổi dao nữa, cứ thế tuyệt tình cắt đứt hy vọng cuối cùng của anh.

Có lẽ người tốt không sống thọ, họa hại dài ngàn năm, cử một người con gái đến cứu rỗi trái tim đen tối của anh ta, khiến người ta có kì vọng, đối kháng giữa chính tà sẽ kết thúc.

Phụ nữ! Có khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.

“Vậy là ai đã cứu ta?” Lạnh lùng hít 1 hơi, Thù Lang cầm vết thương điều chỉnh tư thế ngồi.

“Một người phụ nữ.” Phùng Thạch Vũ cố ý nuốt chữ không nói rõ, mang theo tâm trí chuẩn bị xem hài kịch cười thầm.

“Phụ nữ?!” Nhếch lông mày, Thù Lang khó chịu. “Cô ta là ai?”

“Thì là một phụ nữ.” Nhìn hắn tỏ thái độ xem thường phụ nữ, không trêu trêu hắn sao chịu được.

“Đừng giở trò con nít trước mặt ta, Thạch Khiết đâu?” Hỏi hắn thì biết ngay.

Mất hứng, Thù Lang đúng cổ hủ không hiểu chuyện. “Thạch Khiết ra ngoài xử lý công việc, hỏi tôi nhanh hơn.”

“Không phá đám?” Anh nghi ngờ cười đểu tỏ ý không tin tưởng.

“Thiên địa lương tâm đó! Tôi chọc phá anh hồi nào, anh tinh quá mà.” Phùng Thạch Vũ lớn tiếng kêu oan “không cẩn thận” vỗ vào vai Thù Lang, làm đau vết thương trước ngực của anh.

“Ngươi……” Ánh mắt trầm xuống, nỗi đau không thể nói khiến anh muốn giết người. “Món nợ này ta sẽ ghi lại.”

“Ai da! Tôi sợ quá, đại ca xã hội đen bắt tôi bán thân trả nợ.” Phùng Thạch Vũ tỏ vẻ sợ hãi dùng hai tay che ngực, mắc cỡ như con gái.

Người không nên chọc giận như Thù Lang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn trừng anh. “Làm trò hề đủ rồi chứ! Đợi lúc ta mở CLB Ngưu Lang sẽ không quên đưa anh làm tên cửa hiệu.”

“Phí phạm của trời, anh không để lại tự xài, vì là bạn cũ nên tôi tính rẻ anh 20%.” Anh chàng dùng ngón tay liên hoa chỉ nhẹ vào vết thương anh.

“Uhm!”  Bực tức rên nhẹ, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi trên trán anh. “Ngươi cố ý.”

Ngày xưa đi học cứ phải chịu nhiều “chăm sóc” của hắn, cho dù là bạn tốt cũng có quyền ghi nợ, không thể cứ bắt người ta chịu uất ức được, lúc nên trả thù thì nên làm, có qua có lại mới công bằng.

Nhất là lúc này hắn không thể đánh lại, chọc phá thoải mái, thời cơ ác báo tới rồi, không cần phải lo bị đập chết.

“Tịnh Phong đâu? Bị ngươi thuốc chết rồi?” Đáng ghét, anh phải mau chóng phục hồi, sau đó đập nát gương mặt láo toét này.

Dường như biết rõ Thù Lang nghĩ gì, Phùng Thạch Vũ cười rạng rỡ cử động cơ thể. “Anh ta giúp anh đi điều tra kẻ đứng sau vụ này, những việc như thế chúng tôi không hy vọng sẽ tái diễn.”

Thật sự làm anh ta lo lắng hết hồn, tận mấy ngày anh không thể chợp mắt.

“Sẽ không có lần thứ hai.”  Ánh mắt nham hiểm hung ác sáng lên khiến người ta cảm nhận thấy sát khí. “Ta nằm mấy ngày rồi?”

“Năm ngày.” Anh chàng xòe tay ra như hát kịch, đếm từng ngón từng ngón như người ngốc.

Năm ngày? “Người phụ nữ đó là ai?”

“Anh nói người phụ nữ nào, không đầu không đuôi ai đoán được.” Anh thật sự không biết đang nói ai.

“Anh chưa chơi đủ àh? Thật sự muốn ăn đấm mới nhớ?” Đau chết cũng phải đá một phát.

Phùng Thạch Vũ cười to xoa cằm. “Đừng cố gắng nha! Huynh đệ, anh muốn nằm thêm nửa năm để trốn tránh trách nhiệm ở Ưng Bang àh?”

“Nói.”

Bị thương rồi mà vẫn khó chịu. “Phương Hằng Tịnh không rõ nơi chốn, tay chân của Ưng Bang tạm thời không hành động, chỉ đợi một câu nói của anh.”

“Ta không nói ả.”  Anh xém quên mất vết thương mà Phương Hằng Tịnh đem đến cho anh, Ả - ĐÁNG – CHẾT.

“Không phải ả thì còn ai…a! Ân nhân cứu mạng của anh Ngôn tiểu thư hả?” Gã này tính lấy thân đền ơn hay lấy oán trả ơn?

Sát khí.

“Ngôn gì?” Anh muốn xác định đó có phải là con ác ma cứ muốn anh chết sớm đi đầu thai không.

Phùng Thạch Vũ xụ mặt. “Là huynh đệ nên tôi khuyên 1 câu, đừng biết nguyên tên cô ấy anh sẽ sống vui hơn.”

“Đừng nói những câu đố mà ta nghe không hiểu, tên.” Thù Lang nói cương quyết, biểu hiện lạnh nhạt.

“Anh vừa tỉnh dậy không nên chịu quá nhiều đả kích, tôi sợ anh tức tới nỗi nhảy từ trên giường xuống.”  Rồi đi luôn.

“Phụ nữ đều là một đám rác rưởi hạ đẳng, ta làm sao có thể vì phụ nữ phát điên?”  Thù Lang hứ nhẹ khinh miệt.

“Người phụ nữ này khác, cô ta có thể khiến Thánh nhân vượt rào, Phật tổ hoàn tục.” Rồi mèo cũng biến thành chó sủa gâu gâu.

“Cô ta rất đẹp?” Lòng Thù Lang hơi xao động, quần áo không chê nhiều, với lại anh vừa vứt bỏ một cái.

“Đẹp hay không là tùy người nhìn, sắc đẹp của cô ấy xếp loại thượng đẳng, tính cách lại càng tuyệt đỉnh.”  Đủ làm người khác phát điên.

Cô ta khơi dậy hứng thú trong anh rồi. “Ngươi chuẩn bị đưa ta đi bao nhiêu đường vòng mới chịu tiết lộ?”

“Nói trước, anh không được lấy tôi làm bao cát, người là do Thạch Khiết tìm về, tôi chỉ là người đứng nhìn.” Bởi thế nên vô tội.

“Đồ nước mũi………”  Anh gọi khẽ nickname hồi nhỏ của Phùng Thạch Vũ.

Độc ác, móc lại vết thương cũ.  “Được rồi! Tôi nói, cô ta tên là Ngôn Túy Túy, ngôn của ngôn ngữ, túy của túy ung chi ý bất tại tửu.”

“Cái tên lạ lùng, cha mẹ nào lại đặt tên đó cho con cái…….ngươi nhắc lại tên cô ta một lần nữa.”  Anh tin rằng sắp có người bị lột da.

“NGÔN – TÚY – TÚY, cái tên rất quen phải không?”  Anh ta chắc không xa lạ, hai năm trước một tướng giỏi của anh ta vì cổ mà bị phán tội chết.

Mà còn tội chứng rằng rằng, không cách nào cứu được, lông tóc và DNA đối chiếu không sai sót, chỉ thẩm tra một lần.

“Ta phải chém chết ả…….”  Thù Lang quả tức phát điên rống lên, chấn động vết thương trước ngực đau không thể tả.

“Cô ta đã cứu anh, anh không thể giết cổ.”  Đã nói là sẽ bị kích động, không nghe khuyên.

Bệnh chết là do số mạng, ai bảo anh ta vong ơn bội nghĩa, trời đang trừng phạt.

“CÔ Ả Ở ĐÂU?”  Ngọn lửa lớn cháy lên trong mắt Thù Lang, như muốn nuốt trôi trời đất.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. “Yo, người đẹp đứng bên cửa chẳng phải là cha mẹ tái sinh của anh sao?”

Anh quay đầu rống lên, “Cô qua đây…..”

Cô ta là Ngôn Túy Túy?

“Thì ra anh chưa đi, tôi cứ tưởng con chó nhà ai đang lên cơn thèm tình chứ, có hơi không sức.”  Tiếc thật, họa hại không chết.

“Cô…….”

“Coi bộ chiếc áo giấy tôi làm anh vẫn chưa dùng tới, để mai mốt mới đốt cho anh mặc vậy.” Ngôn Túy Túy lạnh lùng hất tóc, mở cánh cửa sổ cho gió lùa vào.

Đàn ông, loài sinh vật lẽ ra phải nên tuyệt chủng từ hàng thế kỉ trước. (Bị thích câu này =]])

 ---------------------------End chap 2-----------------------------

P/s: Chúc các tình iu năm mới ngày càng đẹp ra, công việc thuận lợi, vạn sự như ý nhé.
Và wan trọng nhất là thấy được soái ca nhớ...........giới thiệu cho ta =]]
Chap này là quà năm mới cho các nàng, sau tết sẽ không post chap thường xuyên được có lẽ mỗi cuối tuần sẽ có full chap nhé. Vì ta và Yenny năm nay học 12 rồi, là năm thi tú tài và đại học nên sau Tết là khoảng thời gian phải dốc toàn lực cho kì thi sắp tới. Các nàng thông cảm nhé :)
Có lẽ sau khi thi xong 2 ta sẽ có dự án mới và tốc độ không rùa bò như bây giờ :)) 
Đầu năm đầu tháng mà ngồi nói xàm xàm, tks những ai có hảo tâm đọc những lời này.
Ta bị mê chị Túy Túy rồi nha, rất chi là cá tính =]]
----------------------------HAPPY NEW YEAR 2011-------------------------

6 nhận xét:

  1. Ta cũng mê Túy Túy tỷ ghê lun goy`. Ngóng chap mới của mấy mụi vậy ;) mặc dù có hơi lâu :) Nhưng miễn sao mấy mụi đừng bỏ rơi truyện này như mấy nhà khác dịch khi có hứng thì ok goy`. Tkz mấy mụi nha ;)

    Trả lờiXóa
  2. Vay la ta gia hon 2 nang qua roi,ta thi co soai ca roi tui ta quen nhau tu khi hoc chung 12 toi gio,khi nao co dip ta se gioi thieu.ta cung hy vong sau khi 2 nang thi dau dai hoc se tim duoc soai ca cua minh.

    Trả lờiXóa
  3. Các tỉ cứ yên tâm là dù bận rộn cỡ nào tụi muội cũng ko drop truyện đâu :)
    Chỉ là ra hơi bị rùa bò thui :(
    Lãnh Cúc Băng tâm sẽ ra nhanh hơn nhé vì tụi muội tập trung vào cho nhanh :))
    Tks các tỉ đã ủng hộ =]]

    Trả lờiXóa
  4. Truyện này hay quá. thanks nàng nhỉu. Happy new year a

    Trả lờiXóa
  5. rat thu vi, rat dang de xem

    Trả lờiXóa